Thời gian cuồn cuộn trôi, thế giới bóng đá cũng không ngừng dịch chuyển từ vẻ đẹp vốn có sang một hệ quy chiếu mới, đó là sự thống trị tuyệt...
Thời gian cuồn cuộn trôi, thế giới bóng đá cũng không ngừng dịch chuyển từ vẻ đẹp vốn có sang một hệ quy chiếu mới, đó là sự thống trị tuyệt đối của những con số thống kê tàn nhẫn, lạnh lùng. Song, cuộc đời cũng có những giá trị cổ điển “là riêng, duy nhất” mãi mãi trường tồn cho dù lở loét rêu phong. Lionel Messi là một ví dụ điển hình cho điều đó.
Theo MASK
Đã từ rất lâu, mọi khái niệm đều nằm trong sự kiểm soát của những con số vô tâm nhưng biết nói. Đó là khi người ta thống kê về số danh hiệu trong một năm, số bàn thắng ghi được trong một mùa giải và số pha kiến tạo để đưa ra quyết định ai là chủ nhân của danh hiệu Quả bóng vàng. Rồi người ta cũng dựa vào tỉ lệ chuyền chính xác bao nhiêu phần trăm, chạy bao nhiêu quãng đường, rồi số lần tạo cơ hội cho đồng đội ghi bàn, tỉ lệ tắc bóng chính xác như thế nào, số lần thắng thua không chiến ra sao… để ít nhiều quyết định giá trị của một cầu thủ. Những trận đấu và những cá nhân; từ cầu thủ cho đến HLV... đều được số hoá tận cùng, triệt để. Những cải tiến, những cuộc cách mạng về luật lệ, thể thức thi đấu và tất cả những cách tân khác cũng chỉ là để nâng cao và làm đẹp những con số. Và những con số ấy vô tình trở thành công cụ đong đếm tiền bạc, bởi bóng đá suy cho cùng cũng chỉ là kiếm giấy bạc và danh vọng.
Bóng đá là bữa tiệc của niềm vui, của cảm xúc tột cùng đến từ những tinh tú mang cho mình phong cách không thể lẫn vào đâu được. Đó là những khoảnh khắc đầy ma thuật khoác lên mình vẻ đẹp đầy đắm say, không pha trộn. Và đó cũng chính là thời điểm người ta chợt nhận ra, những điều vi diệu ấy không có một con số thông kê cứng ngắc nào diễn tả được. Cũng bởi vì cảm xúc là thi vị, vốn tốn tại để cảm nhận chứ không phải để đong đếm.
Messi có thể không phải là người cuối cùng nhưng là người duy nhất gợi lại những quá vãng đắm say của Pele thời sơ khai chơi bóng, hay giống như Maradona một mình tồn tại giữa nhân gian đầy mê hoặc bởi nghệ thuật chơi bóng thi vị, vĩnh hằng. Messi là truyền nhân và cũng là đứa con cuối cùng của dòng dõi huyền thoại, đủ sức thôi miên những trái tim biết thổn thức nghệ thuật đậm chất La-tinh.
Messi từng được ví như một... “con chó” bởi trong anh luôn tồn tại một tâm hồn, một ý niệm nghệ thuật hăng say chinh phục mọi giác quan sắt đá. Đó là lòng trung thành với cái đẹp, là một tình yêu đầy đam mê và điên dại với với một khát khao luôn săn tìm và thêu dệt vẻ đẹp của trái bóng.
Đã có những thời điểm trong cuộc đời, người ta không còn tin vào vẻ đẹp đầy hoang sơ của bóng đá, và những giá trị chỉ còn là vang bóng một thời. Đó là khoảnh khắc hàng triệu con tim đau đớn trước sự gục ngã của Messi ở sân chơi World Cup. Đó là lúc NHM thấy những giọt nước mắt đắng cay dâng trào trên cặp má một tượng đài. Và cũng là lúc người ta chợt nhận ra, những giá trị hoang sơ của nghệ thuật chơi bóng đỉnh cao dần chìm sâu vào những con số âm thầm và chết chóc. Người ta tiếc cho Messi không vô địch World Cup không phải vì tiếc thương cho một danh hiệu cao quí, mà đó là sự than thở cho những vẻ đẹp đang trôi vào dĩ vãng.
Trong một guồng quay đầy nghiệt ngã của túc giáo cầu với sự lên ngôi của bản chất thực dụng và sự thống trị của những giá trị đã, đang và sẽ mãi mãi bị quy về những con số không biết dối lừa, thì Messi như là đốm sáng lẻ loi còn tồn tại.
Theo MASK
COMMENTS